Cảm xúc của tôi về bài thơ "Lối mòn xưa
Bài thơ "Lối mòn xưa" của tác giả Kiên Duyên đã khiến tôi cảm thấy rất xúc động và nhớ về quá khứ. Bài thơ này đã đánh thức trong tôi những kỷ niệm đẹp về tuổi thơ và tình cảm gia đình. Từ những dòng thơ đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự lặng lẽ và yên bình của lối mòn xưa. Hình ảnh cổng làng xưa đã gợi cho tôi những kỷ niệm về những buổi chiều trở về từ chợ cùng mẹ. Mỗi lần đi qua cổng làng, tôi luôn nhìn thấy cây gạo già nua, như dáng mẹ đứng chờ. Đó là hình ảnh mẹ trông con với tình yêu thương và sự chăm sóc. Nhưng điều khiến tôi cảm động nhất là câu nói của mẹ: "Sau này, lời mẹ nói ngày xưa, mẹ hoá thành cây gạo đứng trông con". Từ câu này, tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của mẹ dành cho con. Nước mắt tôi rơi giữa mùa cây trút lá khi tôi nhớ về những lúc khóc và gọi mẹ. Tôi ôm tay mẹ dỗi hờn, nhưng trong lòng tôi lại nghẹn ngào vì không muốn mẹ hoá thành cây gạo. Qua các dòng thơ tiếp theo, tôi cảm nhận được sự xa cách và nhớ nhung về mẹ. Mẹ đã già nua, gánh hàng sáo cũng thưa dần, trong khi tôi đã lớn lên và mê mải với cuộc sống hiện tại. Tôi chẳng kịp nhận ra rằng ngày mẹ xa con đang đến gần. Những mùa cây thay áo đã làm lối mòn xưa bạc màu và chim cuốc gọi. Tôi nhận ra rằng mẹ đã đợi con suốt bao năm qua, nhưng con lại không biết đến. Bài thơ "Lối mòn xưa" đã khiến tôi nhận ra tình cảm và sự quan tâm của mẹ dành cho con. Nó là một lời nhắc nhở cho tôi về tình yêu gia đình và sự quý trọng những người thân yêu xung quanh. Từ bài thơ này, tôi hứa sẽ dành thời gian và tình cảm cho gia đình, để không bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá trong cuộc sống. Trên đây là những cảm xúc của tôi về bài thơ "Lối mòn xưa". Tôi hy vọng rằng mọi người cũng có thể cảm nhận được sự đẹp và ý nghĩa của bài thơ này như tôi đã trải qua.