Bài Thơ Chiều Hôm: Một Bức Tranh Về Nỗi Nhớ Quê Hương
Chiều hôm, một khoảng thời gian ngắn ngủi giữa ban ngày và ban đêm, lại khơi gợi biết bao cảm xúc trong tâm hồn con người. Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, "Chiều hôm" không chỉ là thời khắc giao thoa của đất trời mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi sĩ. Bài thơ "Chiều hôm" của nhà thơ Huy Cận là một minh chứng rõ nét, vẽ nên bức tranh chiều tà quê hương đầy ám ảnh và chất chứa nỗi nhớ da diết.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Bức Tranh Chiều Quê Buồn Bã, Hiu Hắt</h2>
Ngay từ những câu thơ đầu, Huy Cận đã vẽ nên một bức tranh chiều quê nhuốm màu buồn bã:
"Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau"
Hình ảnh "chim vịt kêu chiều" gợi lên âm thanh quen thuộc của làng quê mỗi khi chiều xuống. Tiếng kêu ấy như một lời than thở, não nề, kéo dài theo dòng thời gian, càng làm tăng thêm nỗi buồn man mác trong lòng người. Từ láy "chiều chiều" được lặp lại hai lần như nhịp trống thời gian đều đặn, gõ nhịp vào tâm trạng của tác giả, cũng là gõ vào lòng người đọc nỗi niềm bâng khuâng, khắc khoải.
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi Nhớ Quê Hương Dâng Trào</h2>
Giữa khung cảnh chiều tà ảm đạm, nỗi nhớ quê hương trong lòng nhà thơ càng trở nên da diết, đau đáu:
"Chín chiều" là chín nẻo đường quê, là chín tầng tâm tư, là cả một trời thương nhớ quê hương trong lòng người con xa xứ. Nỗi nhớ ấy không chỉ dừng lại ở sự bâng khuâng, tiếc nuối mà đã trở thành nỗi đau quặn thắt, day dứt: "ruột đau".
<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Hình Ảnh Con Người Nho Nhỏ Giữa Cảnh Vật Bao La</h2>
Giữa khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, con người hiện lên nhỏ bé, đơn độc:
"Lom khom dưới núi, tiều phu gánh củi
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà"
Hình ảnh "tiều phu gánh củi" lom khom dưới núi, "chợ mấy nhà" lác đác bên sông gợi lên sự heo hút, thưa thớt, hoang vắng của làng quê. Con người như hòa lẫn, chìm vào trong khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn, lạc lõng trong tâm hồn nhà thơ.
Bài thơ "Chiều hôm" của Huy Cận không chỉ là bức tranh thiên nhiên chiều tà đẹp mà còn là tiếng lòng của người con xa quê. Qua ngòi bút tài hoa và tâm hồn nhạy cảm, Huy Cận đã khắc họa thành công bức tranh chiều quê buồn man mác, hiu hắt, đồng thời thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết, khôn nguôi. Bài thơ khép lại nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng mãi trong lòng người đọc, nhắc nhở mỗi chúng ta về những giá trị bình dị, thiêng liêng của quê hương.