Những cảm xúc và thông điệp trong đoạn trích từ Tiếng gọi lưng chùng dốc
Trong đoạn trích từ Tiếng gọi lưng chùng dốc của tác giả Phạm Duy Nghĩa, chúng ta được đưa vào câu chuyện về nhân vật Viễn và bé Nhi. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba, mang đến cho người đọc một cái nhìn tổng quan về tình huống và cảm xúc của các nhân vật. Đoạn trích có hai nhân vật chính là Viễn và bé Nhi. Viễn là một người đàn ông lạ mặt, mặc áo kẻ ca rô đỏ và trìu men phủi bụi. Bé Nhi là một cô bé nhỏ, nhìn người đàn ông lạ mặt với ánh mắt tò mò. Sự gặp gỡ giữa Viễn và bé Nhi diễn ra trong một bối cảnh không rõ ràng, nhưng có thể nhận thấy rằng Viễn đang rời thành phố trở về quê. Nhân vật Viễn có tình cảm đặc biệt khi rời thành phố trở về quê. Điều này có thể thể hiện qua việc anh gỡ cục nhựa màu hổ phách từ thân cây bồ đề và giui vào những ngón tay thon rám nắng của bé Nhi. Hành động này có thể cho thấy sự nhẹ nhàng và quan tâm của Viễn đối với bé Nhi, và cũng có thể là một cách để anh chia sẻ tình cảm của mình với cô bé. Bé Nhi có cảm xúc đặc biệt khi nhìn thấy những thân cây bồ đề bị chặt nham nhở. Đoạn trích miêu tả rằng trên thân cây có vết chặt nham nhở bằng bàn tay, và trong kẽ đọng một cục nhựa màu hổ phách thơm ngọt ngào, lóng lánh. Cảnh này có thể gợi lên trong bé Nhi sự tiếc nuối và đau đớn vì thấy cây bị tổn thương. Đồng thời, màu hổ phách thơm ngọt cũng có thể tượng trưng cho sự tươi mới và hy vọng, mang đến cho bé Nhi một cảm giác tích cực. Từ tượng hình được in đậm trong câu văn "Trên thân cây bồ đề có vết chặt nham nhở bằng bàn tay, trong kẽ đọng một cục nhựa màu hổ phách thơm ngọt ngào, lóng lánh" có tác dụng tạo ra hình ảnh sống động và gợi lên sự tò mò và tưởng tượng của người đọc. Từ "vết chặt nham nhở" và "cục nhựa màu hổ phách" tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ về sự tổn thương và sự tươi mới, đồng thời cũng tạo ra một sự tương phản đáng chú ý. Trong đoạn văn "Từ ngôi nhà anh ở, muốn ra hồ phải đi theo lối mòn, trên đồi có trải dài phía trước... Có buổi chiều tà se lạnh, sương mù màu xanh lam rất mỏng từ hồ tỏa lên đồi. Những thân bạch đàn mảnh dẻ trắng xanh như tâm thân người phụ nữ vừa ôm dậy, thì thầm thả xuống màn sương chiếc lá úa màu đỏ tươi." Tác giả muốn gửi đến người đọc thông điệp về sự tươi mới và sự thay đổi trong cuộc sống. Mô tả về sương mù màu xanh lam và chiếc lá úa màu đỏ tươi tạo ra một hình ảnh mùa thu đầy màu sắc và cảm xúc. Từ "linh hồn" và "tâm hồn" có nghĩa khác nhau. "Linh hồn" thường được hiểu là một thực thể vô hình và vĩnh cửu, mang tính chất tâm linh và liên quan đến sự sống sau cái chết. Trong khi đó, "tâm hồn" thường được hiểu là một khía cạnh tinh thần của con người, liên quan đến suy nghĩ, cảm xúc và ý thức. Với câu "Mùa thu năm ấy, họa sĩ Viễn rời thành phố về sống tại ngôi nhà cũ kĩ ở vùng hồ", tưởng tượng và cảm xúc của em khi được sống ở một vùng quê yên bình như vậy có thể là một cảm giác thư thái và bình yên. Em có thể tưởng tượng mình đi dạo trong những con đường nhỏ, ngắm nhìn những cánh đồng xanh tươi và hít thở không khí trong lành của vùng quê. Cảm xúc của em có thể là sự thỏa mãn và hạnh phúc khi được sống gần gũi với thiên nhiên và tận hưởng cuộc sống đơn giản và chân thật. Trong đoạn trích từ Tiếng gọi lưng chùng dốc, tác giả muốn gửi đến người đọc những cảm xúc về tình yêu và sự thay đổi trong cuộc sống. Câu chuyện về Viễn và bé Nhi mang đến cho chúng ta những cảm xúc về sự quan tâm và tình cảm, cũng như những hình ảnh tươi mới và thay đổi trong cuộc sống.