Suy nghĩ về sự ức hiếp và đau khổ trong câu văn "Nước mắt ông giàn ra
Trong câu văn "Nước mắt ông giàn ra", tôi cảm nhận được sự ức hiếp và đau khổ mà ông già đang trải qua. Câu văn này tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ về sự bất công và sự áp đặt của thế lực ngoại lai đối với người dân làng. Từ ngữ "nước mắt" đã tạo ra một hình ảnh đau lòng về sự khóc lóc và đau khổ của ông già. Điều này cho thấy ông già đã trải qua nhiều khó khăn và đau thương trong cuộc sống của mình. Ông già đã phải chịu đựng sự áp bức và bị ép buộc quay lại làng để làm nô lệ cho thằng Tây. Câu văn tiếp theo "Về làng tức là chịu quay lại làm nô lệ cho thằng Tây" cho thấy sự bất lực và tuyệt vọng của ông già. Ông già không thể trở về làng nữa vì sợ bị ức hiếp và đè nén bởi những người kì lí chuyên môn và cái đình thâm nghiệm. Từ "hống hách" và "ức hiếp" đã tạo ra một cảm giác khủng khiếp và đáng sợ về sự áp bức và đàn áp trong làng. Cái đình trở thành nơi chứa đựng những sự ức hiếp và đè nén, và những người kì lí chuyên môn lại sử dụng nó để đánh tổ tôm và bàn từ việc làng với nhau. Tôi cảm thấy sự đau khổ và tuyệt vọng của ông già khi ông nghĩ về những hạng khô rách áo ôm và những người hẹ, hóc hách bị trừ ngoại và tổng ra khỏi làng. Ông già không thể chịu đựng thêm nữa và không thể trở về làng ấy được. Câu văn cuối cùng "Làng thì yêu thật, nhưng làng theo Tây mất rồi thì phải" tạo ra một câu cảm thán và làm nổi bật sự mất mát và sự thay đổi trong làng. Ông già nhận ra rằng dù làng yêu thương nhưng nó đã mất đi khi theo Tây. Từ ngữ "mất" và "phải" đã tạo ra một cảm giác buồn bã và tiếc nuối về sự thay đổi và mất mát trong cuộc sống của ông già. Câu cảm thán này cũng là thành phần biệt lập phụ chú, nhấn mạnh sự thay đổi và mất mát mà ông già đang trải qua. Tổng kết lại, câu văn "Nước mắt ông giàn ra" tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ về sự ức hiếp và đau khổ trong cuộc sống của ông già. Câu cảm thán cuối cùng làm nổi bật sự mất mát và sự thay đổi trong làng.