Trang chủ
/
Y học
/
nhận xét bv dưới: theo đuổi niềm đam mê - và người được bầu chọn “giải ca sĩ đặc biệt” là…. là

Câu hỏi

nhận xét bv dưới: THEO ĐUỔI NIỀM ĐAM MÊ - Và người được bầu chọn “giải ca sĩ đặc biệt” là…. Là Ngọc Lan! - Vâng và xin cô cho tôi biết cảm xúc của mình hiện tại là như thế nào ạ? - Hiện tại tôi đang rất hạnh phúc, tôi rất muốn quay về nhà ôm chặt lấy bố mẹ, bạn bè đặc biệt là bà tôi họ đã ủng hộ tôi rất nhiều trên con đường bước đến vinh quang ngày hôm nay. …………… Cách 18 năm về trước tôi còn là một cô học sinh trung học, niềm đam mê với âm nhạc đã bộc lộ từ rất sớm. Trong lớp tôi là đội trưởng đội văn nghệ của trường cô giáo dạy nhạc cũng vô cùng yêu quý tôi. Đã nhiều lần tôi có thử xin bố mẹ cho tôi đăng kí học nhạc thế nhưng vì mẹ tôi đang mang thai nên nghỉ làm ở nhà một mình bố đi làm gánh vác hết 3 phần ăn, tôi sót lắm nên cũng không hỏi gì thêm. Ngoài giờ đi học tôi còn phụ bố mẹ đi gánh rau để bán, chăm sóc bà đặc biệt là luôn “ đến lớp” đều đều, vì không đóng tiền để đi học nhạc nên mỗi lần có tiết là tôi vẫn nấp sau tường nghe lén. Vào một hôm tôi ngân nga một lời bài hát dạo thì bất ngờ bị cô giáo phát hiện cô trìu mến nhìn tôi rồi dẫn tôi vào lớp cô dọn một cái bàn nhỏ ngay cạnh của sổ cho tôi, cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi rồi hỏi: - Cô để ý em mấy ngày rồi em muốn vào học lớp nhạc này hả? - Dạ…. dạ muốn nhưng em không đủ tiền đến lớp ạ- tôi rụt rè trả lời. - Không sao, chỉ cần em có niềm đam mê thật sự với âm nhạc cô sẽ đóng tiền học phí cho em. Tôi mừng rỡ trở về nhà muốn báo tin cho bố mẹ vui ấy thế mà bà tôi lại đổ bệnh nặng cần cấp cứu ngay chốc lát tôi liền đem hết số tiền bỏ heo cho bà chữa trị khoảng một tháng sau bà tôi khỏi bệnh trở về nhà tôi mừng rỡ ôm chầm lấy bà nhưng từ đó tôi cũng không còn đi học nữa tôi theo dì tôi đi nhổ mạ, gánh lúa lấy tiền công ngày nào tôi cũng ghé qua lớp nhạc đứng nghe cô giáo đàn và hát thời gian cứ thấm thoát trôi đi tôi đã 18 tuổi, một lần nữa tôi lại thưa với bố mẹ cho tôi học nhạc nhưng lần này lại khác với các lần trước bố mẹ tôi đồng ý và còn dém một số tiền vào người tôi bảo tôi lên thành phố sống thật tốt, tôi ngây người ra cảm thấy vừa vui mà cũng vừa bất ngờ. 2 năm sau tôi được chọn vào vòng sơ tuyển của một công ty âm nhạc tôi mừng rỡ gọi cho bố mẹ nhưng không một ai bắt máy tạm gác lại công việc tôi quay về quê thăm mọi người nhưng…. Nhưng ngôi nhà đắp đất năm nào bây giờ lại thành đống đổ nát tôi hối hả vội chạy đi la dò tin tức, Dì út tôi làm đồng về thấy tôi đang ngồi trước hiên thì bật khóc nức nở: - Ôi trời ơi, cái Lan về rồi à, mày đi đâu mấy năm nay thế! Dì nghẹn ngào, không kìm được nước mắt cứ òa khóa lên như trẻ con, khóc một hồi lâu dì nói: - Bố mẹ mày thiếu nợ người ta 2 năm nay gửi bà với em mày cho tao nuôi, thân hai người đi làm thuê không lương suốt hai năm nay mẹ mày kiệt sức lâm bệnh nặng nên bị đuổi về. Bây giờ tao nghèo không có tiền chữa bệnh tao chịu rồi đây. Nghe xong tôi như bị nhiều nhát dao đâm vào người, lòng đau nhói thì ra bố mẹ tôi không muốn tôi đi làm thuê cho người ta mà theo lời khuyên của cô giáo đưa một ít tiền cho tôi theo đuổi niềm đam mê như vậy sẽ tốt hơn cho tôi, còn bà thì không màn đến số tiền trợ cấp tuổi già đưa hết cho bố mje gửi cho tôi còn động viên rất nhiều. Vậy mà bao năm qua tôi vẫn không hề hay biết. Chạy đi tìm bố mẹ trả hết nợ cho người ta bắng số tiền tiết kiệm để tôi đi thi. Nợ nần xong xuôi tôi quyết định từ bỏ niềm đam mê mà tôi đã theo đuổi từ ấy năm. Về nhà với bà tôi ngồi vào lòng thui thủi khóc, bà dỗ dành khuyên nhủ tôi nên tiếp tục học nhạc đừng vì những khó khăn trong cuộc sống mà từ bỏ câu nói này như một tia sáng lóe lên khiến tôi vẫn còn động lực. Sáng hôm sau tôi đưa một ít tiền cho bối mẹ và dì để lo cho em và bà khi lên thành phố tồi chỉ còn vỏn vẹn 20 ngìn. Ngồi xe buýt hết 10 ngìn còn 10 ngìn chỉ đủ ăn một bữa. Những ngày tháng đó tôi không thể quên cứ cách 3 hôm tôi lại đi làm thêm một lần còn lại thì để luyện tập cho vòng sơ tuyển. Đêm sơ tuyển hôm đó tôi thật cô đơn nhìn các thí sinh khác ai cũng lộng lẫy, có người thân kề bên tôi đau lắm, nhớ bà nhớ bố mẹ và em tôi rất nhiều, sau tiếng vỗ tay nông nhiệt tôi chầm chậm bước ra pgias dưới là ánh hào quang rực rỡ tiếng hò reo rung trời của khán giả, tôi cất tiếng hát đầu tiên và ghi điểm ngay từ đó sau đêm sơ tuyển tôi lọt ngay vào tầm mắt xanh của ban giám khảo trực tiếp vào vòng trong báo chí ồ ạt đăng tin tôi dưới quê bố mẹ thấy được ông bà đã không khỏi xúc động. và cứ thế tôi xây dựng nên danh tiếng cho mình nhưng tiếc là bà tôi đang hối hả trong bệnh viện không thể xem được tôi trên TI VI, Kể đến đây Ngọc Lan chợt òa khóc khán giả cũng bật khóc trước chông gai mà cô đã vượt qua, ai rồi cũng sẽ có ước mơ và tất nhiên họ cũng có quyền theo đuổi nó.

Xác minh chuyên gia

Giải pháp

4.6 (229 Phiếu)
Quân Thành người xuất sắc · Hướng dẫn 8 năm

Trả lời

Bạn viết hay có nhiều từ ngữ xúc động, tuy nhiên cố gắng trình bày cho đúng cấu trúc nhé