Trang chủ
/
Văn học
/
Câu 1. Vấn đề Nghị Luận được đề Cập Trong Vǎn Bản Trên Là Gì? Câu 2. Nhân Xét, đánh Giá Sự Phù Hợp

Câu hỏi

Câu 1. Vấn đề nghị luận được đề cập trong vǎn bản trên là gì? Câu 2. Nhân xét, đánh giá sự phù hợp của nội dung nghị luân với nhan đề vǎn bản. Câu 3. Dẫn ra các câu vǎn trong vǎn bản thể hiện ý kiến nhận xét mang tính chủ quan của người viết. Câu 4. Nhận xét về tình cảm, thái độ của tác giả trong đoạn trích trên. Câu 5. Anh/Chi thích nhất yếu tố nào trong đoạn trích trên và lí giải. vǎn bản và thực hiện các yêu cầu bên dưới: LONG THÀNH CÀM GIẢ CA (Bài ca người gảy đàn ở Long Thành) - NGUYỄN DU - Tài hoa bị vùi dập, sắc đẹp tàn phai từ lâu đã trở nên nỗi ngậm ngùi của thơ vǎn kim cổ. Bởi đó là một định mệnh bất công của tạo hoá đối với cái phần đáng trân trọng nhất trong các cuộc dâu bể., biến thiên. Đành rằng con người ta sinh ra và mất đi , về một phương diện nào đó là lẽ thường tình. Nếu việc ra di ấy không còn gì để lại thì cuộc sống nói chung đã trở nên vô nghĩa: "Trǎm nǎm còn có gì đâu Chẳng qua một nǎm cỏ khâu xanh rì." (Cung oán ngâm) Nhưng có lẽ vô nghĩa nhất là những vàng son, rực rỡ một thời. Sự chói lọi ấy đột ngột hiện ra rồi lai đột ngột chìm vào bóng tối trong sự lãng quên để lại nuối tiếc cho bao tâm hồn đồng điệu. Đây là lí do mà vì sao Nguyễn Du quan tâm đến ho. Nhà thơ khóc Tiểu Thanh khi cuộc đời này không còn ai khóc nữa . Cũng như người khách viễn phương khóc Đạm Tiên như khóc một người thân cho dù chưa một lần gặp mặt... Song, mạch cảm hứng bị thương ấy dù là cùng trên một mảng đề tài ở mỗi bài thơ lại được thể hiện khác nhau. Đó là dấu hiệu của một tiềm nǎng để không tự lặp lai mình. Chùm thơ ấy ở Nguyễn Du càng dồi dào hương sắc. Chẳng hạn như điều đầu tiên cần lưu ý là: khác với Độc Tiểu Thanh kí.khác với cả Truyện Kiều, nhân vật trung tâm của bài thơ Long thành cẩm giả ca hoàn toàn không có hành trạng, tuổi tên cụ thể. Tính không xác định này phải chǎng là một dụng ý nghệ thuật của Nguyễn Du nhằm nhấn mạnh tỉnh vô danh của một tài nǎng đích thực. Tài nǎng mà ở đây là tài đàn thì: "Khúc cung phụng những đời vua trước Tưởng quân thiên,nhã nhạc khôn bì." (Tự thị thiên thượng nhân gian đệ nhất thanh: nghĩa là: Riêng thành một khúc hay nhất từ trên trời đến trần gian không đâu sánh bằng). Đó là cái tuyệt đối, cái "tót vời". Có lẽ so với nàng Kiều "Sắc dành đòi một, tài dành hoạ hai" thì tài đàn của cô Cầm chỉ là có một.Nối tiếng đến mức ấy , được khẳng định bằng cách phủ định triệt để là một sự khẳng định tối đa, ấy thế mà đến cái tên cũng không ai dược biết. Cái tên là Cầm kia thực nghĩa chỉ là tên đàn. lại do người nghe dân tự đặt lấy , quen gọi mà thành tên. Hai chục nǎm sau gặp lại, cũng là do nghe được tiếng đàn mà nhận ra người cũ, con người ấy mới "nhỏ bé" làm sao: "Mé cuối tiệc một người nho nhỏ Tóc hoa râm mặt võ mình gầy Bơ phơ chǎng sửa đôi mày __ Tính nhất quản trong cách phác hoạ danh tính, hình hài ở bài thơ về nhân vật phải chǎng giúp chúng ta một định hướng. Đó là sự dân chủ hoá đối với nghệ thuật, đối với người sáng tạo nghệ thuật.của nhà thơ. Thì ra tài nǎng, nhất là tài nǎng thiên bầm không phải là độc quyền của gia đình quyền quý. () (Lê Bảo, Giảng vǎn chọn lọc vǎn học Việt Nam hiện đại.NXB Đại học Quốc gia Hà Nội, 2001, tr219-220 1

Xác minh chuyên gia

Giải pháp

3 (195 Phiếu)
Mai Ly thầy · Hướng dẫn 5 năm

Trả lời

Câu 1. Vấn đề nghị luận được đề cập trong văn bản trên là vấn đề về tài năng và danh tiếng của nghệ sĩ gảy đàn Long Thành, cũng như sự so sánh giữa tài năng của Long Thành và nhân vật Kiều trong truyện "Truyện Kiều".Câu 2. Nội dung nghị luận trong văn bản phù hợp với nhan đề văn bản. Văn bản đã đề cập đến việc Long Thành là một nghệ sĩ gảy đàn tài hoa nhưng đã bị vùi dập, và sự so sánh giữa tài năng của Long Thành và Kiều đã được thực hiện một cách chi tiết và sâu sắc.Câu 3. Các câu văn thể hiện ý kiến nhận xét mang tính chủ quan của người viết bao gồm:- "Tài hoa bị vùi dập, sắc đẹp tàn phai từ lâu đã trở nên nỗi ngậm ngùi của thơ văn kim cổ."- "Nhưng có lẽ vô nghĩa nhất là những vàng son, rực rỡ một thời."- "Đây là lí do mà vì sao Nguyễn Du quan tâm đến họ."- "Chùm tho ấy ở Nguyễn Du càng dồi dào hương sắc."- "Tính không xác định này phải chăng là một dụng ý nghệ thuật của Nguyễn Du nhằm nhấn mạnh tỉnh vô danh của một tài năng đích thực."- "Cái tênầm kia thực nghĩa chỉ là tên đàn."- "Hai chục năm sau gặp lại, cũng là do nghe được tiếng đàn mà nhận ra người cũ."Câu 4. Tình cảm, thái độ của tác giả trong đoạn trích trên là sự thương cảm, đồng cảm với những tài năng bị lãng quên và sự ngưỡng mộ đối với tài năng của Long Thành. Tác giả cũng thể hiện sự phê phán đối với xã hội đã không công nhận và đánh giá cao những tài năng thực sự.Câu 5. Tôi thích nhất yếu tố "sự khẳng định tối đa" trong đoạn trích trên. Điều này được thể hiện qua việc Long Thành được nhắc đến như một tài năng tuyệt đối, không thể so sánh được, và sự khẳng định này được thực hiện thông qua việc phủ định triệt để. Điều này cho thấy sự tôn vinh và công nhận đối với tài năng của Long Thành, mặc dù anh ấy không được biết đến rộng rãi.