Trang chủ
/
Văn học
/
Gio sao tan the như hoa giữa đường Mat sao day gio dan suong. Thân sao bươm chân ong chường bay thân! máy Tgrave (a)n'' Những minh nào biết có xuân là gì' Doi phen gió tra hoa ke^ja Nửa rèm tuyet ngàm bốn bề trǎng thàu. Cành nào cành chàng deo sdu. Người buôn cành có vui đâu bao giờ? Đòi phen nét về cau tho. Cung cam trong nguyệt nước cờ dưới hoa. Vui là vui gương kéo là. Ai tri âm đó mạn mà với ai? (Trich Truyền Kiểu"- Nguyễn Du, Trang 107,108 Ngữ vǎn 10, Tập II, NXBGD, 2006) Chủ thich: "Đoạn trích từ câu 1229 đến câu 1248 trong Truyền Kiều. Khi Mã Giảm Sinh đưa Kiều đến nhà chứa của Tù Bà.Kiều đã quyết liệt chống lại âm mưu biển nàng thành kĩ nữ, nhưng cuối cùng nàng đã rơi vào bẫy của Tủ Bà và buộc phải ra tiếp khách. Đoạn trích tả tình cảnh trở trêu mà Kiều đã gặp phải và nổi niềm thương thân xót phận của Kiều. 1. Bướm là ong lợi:ở đây " bướm ong" dùng để chỉ những người hiểu sắc "Bướm là ong lợi" nguyên là " Bướm ong là lơi", được tác gia tách ra thành hai về đối lập nhau. Là lợi diễn tả sự suồng sã, đùa cợt của khách làng chơi. 2. Lá gió cành chìm:Cụm từ này có liên hệ với hai câu cổ thi "Chi nghênh nam bắc điều - Diệp tổng vǎng lai phong" (Cành đón chim nam bắc - Lá đưa gió lại qua), chỉ cảnh người kĩ nữ tiếp khách bốn phương. 3. Tổng Ngọc và Trường Khanh: Tổng Ngọc là một tác giả nổi tiếng về thể phú thời chiến quốc, trong đó có bài Phủ Cao Đường Trong bài phủ có nói Tổng Ngọc kể chuyện tiên vương nước Sở gặp thần nữ núi Vu Sơn sáng làm mây.chiều làm mưa. Trong vǎn cảnh câu thơ "Tổng Ngọc" chỉ loại khách chơi phong lưu. Trường Khanh là tên của Tư Mã Tương Như, danh sĩ đời Hán, người đã từng gày khúc nhạc Phượng cầu kì hoàng (Chim phượng tìm chim hoàng) để quyển rũ Trác Vǎn Quân, một quả phụ xinh đẹp nồi tiếng.Ở đây, Trường Khanh cũng chỉ người ǎn chơi phong lưu. 4. Mưa Sở Mây Tần:mưa Sở - mưa ở Vu Sơn nước Sở (xem lại chủ thích về Tổng Ngọc) chỉ quan hệ thân xác.Vì Tần thường được dùng đối với Sở nên có mây Tần đối với mưa Sở chứ mây Tần không có điển riêng. 5. Nào biết có xuân là gì: ý nói không vui thú gì. 6. Gió tựa hoa kể:gió và hoa chỉ nam nữ. Hai động từ tựa, kề diễn tả sự lả lơi của khách làng chơi và kĩ nữ khi ngồi bên nhau. Câu 1 Người kể chuyện trong đoạn trích trên là ai? Câu2 ,Câu thơ *Sớm đưa Tổng Ngọc tối tìm Trường Khanh ", Nguyễn Du đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nào?

Câu hỏi

Gio sao tan the như hoa giữa đường
Mat sao day gio dan suong.
Thân sao bươm chân ong chường bay thân!
máy Tgrave (a)n''
Những minh nào biết có xuân là gì'
Doi phen gió tra hoa ke^ja
Nửa rèm tuyet ngàm bốn bề trǎng thàu.
Cành nào cành chàng deo sdu.
Người buôn cành có vui đâu bao giờ?
Đòi phen nét về cau tho.
Cung cam trong nguyệt nước cờ dưới hoa.
Vui là vui gương kéo là.
Ai tri âm đó mạn mà với ai?
(Trich Truyền Kiểu"- Nguyễn Du, Trang 107,108 Ngữ vǎn 10, Tập II, NXBGD, 2006)
Chủ thich:
"Đoạn trích từ câu 1229 đến câu 1248 trong Truyền Kiều. Khi Mã Giảm Sinh đưa Kiều đến nhà
chứa của Tù Bà.Kiều đã quyết liệt chống lại âm mưu biển nàng thành kĩ nữ, nhưng cuối cùng
nàng đã rơi vào bẫy của Tủ Bà và buộc phải ra tiếp khách. Đoạn trích tả tình cảnh trở trêu mà
Kiều đã gặp phải và nổi niềm thương thân xót phận của Kiều.
1. Bướm là ong lợi:ở đây " bướm ong" dùng để chỉ những người hiểu sắc "Bướm là ong lợi"
nguyên là " Bướm ong là lơi", được tác gia tách ra thành hai về đối lập nhau. Là lợi diễn tả
sự suồng sã, đùa cợt của khách làng chơi.
2. Lá gió cành chìm:Cụm từ này có liên hệ với hai câu cổ thi "Chi nghênh nam bắc điều -
Diệp tổng vǎng lai phong" (Cành đón chim nam bắc - Lá đưa gió lại qua), chỉ cảnh người
kĩ nữ tiếp khách bốn phương.
3. Tổng Ngọc và Trường Khanh: Tổng Ngọc là một tác giả nổi tiếng về thể phú thời chiến
quốc, trong đó có bài Phủ Cao Đường Trong bài phủ có nói Tổng Ngọc kể chuyện tiên
vương nước Sở gặp thần nữ núi Vu Sơn sáng làm mây.chiều làm mưa. Trong vǎn cảnh câu
thơ "Tổng Ngọc" chỉ loại khách chơi phong lưu. Trường Khanh là tên của Tư Mã Tương
Như, danh sĩ đời Hán, người đã từng gày khúc nhạc Phượng cầu kì hoàng (Chim phượng
tìm chim hoàng) để quyển rũ Trác Vǎn Quân, một quả phụ xinh đẹp nồi tiếng.Ở đây,
Trường Khanh cũng chỉ người ǎn chơi phong lưu.
4. Mưa Sở Mây Tần:mưa Sở - mưa ở Vu Sơn nước Sở (xem lại chủ thích về Tổng Ngọc) chỉ
quan hệ thân xác.Vì Tần thường được dùng đối với Sở nên có mây Tần đối với mưa Sở chứ
mây Tần không có điển riêng.
5. Nào biết có xuân là gì: ý nói không vui thú gì.
6. Gió tựa hoa kể:gió và hoa chỉ nam nữ. Hai động từ tựa, kề diễn tả sự lả lơi của khách làng
chơi và kĩ nữ khi ngồi bên nhau.
Câu 1 Người kể chuyện trong đoạn trích trên là ai?
Câu2 ,Câu thơ *Sớm đưa Tổng Ngọc tối tìm Trường Khanh ", Nguyễn Du đã sử dụng biện pháp
nghệ thuật nào?
zoom-out-in

Gio sao tan the như hoa giữa đường Mat sao day gio dan suong. Thân sao bươm chân ong chường bay thân! máy Tgrave (a)n'' Những minh nào biết có xuân là gì' Doi phen gió tra hoa ke^ja Nửa rèm tuyet ngàm bốn bề trǎng thàu. Cành nào cành chàng deo sdu. Người buôn cành có vui đâu bao giờ? Đòi phen nét về cau tho. Cung cam trong nguyệt nước cờ dưới hoa. Vui là vui gương kéo là. Ai tri âm đó mạn mà với ai? (Trich Truyền Kiểu"- Nguyễn Du, Trang 107,108 Ngữ vǎn 10, Tập II, NXBGD, 2006) Chủ thich: "Đoạn trích từ câu 1229 đến câu 1248 trong Truyền Kiều. Khi Mã Giảm Sinh đưa Kiều đến nhà chứa của Tù Bà.Kiều đã quyết liệt chống lại âm mưu biển nàng thành kĩ nữ, nhưng cuối cùng nàng đã rơi vào bẫy của Tủ Bà và buộc phải ra tiếp khách. Đoạn trích tả tình cảnh trở trêu mà Kiều đã gặp phải và nổi niềm thương thân xót phận của Kiều. 1. Bướm là ong lợi:ở đây " bướm ong" dùng để chỉ những người hiểu sắc "Bướm là ong lợi" nguyên là " Bướm ong là lơi", được tác gia tách ra thành hai về đối lập nhau. Là lợi diễn tả sự suồng sã, đùa cợt của khách làng chơi. 2. Lá gió cành chìm:Cụm từ này có liên hệ với hai câu cổ thi "Chi nghênh nam bắc điều - Diệp tổng vǎng lai phong" (Cành đón chim nam bắc - Lá đưa gió lại qua), chỉ cảnh người kĩ nữ tiếp khách bốn phương. 3. Tổng Ngọc và Trường Khanh: Tổng Ngọc là một tác giả nổi tiếng về thể phú thời chiến quốc, trong đó có bài Phủ Cao Đường Trong bài phủ có nói Tổng Ngọc kể chuyện tiên vương nước Sở gặp thần nữ núi Vu Sơn sáng làm mây.chiều làm mưa. Trong vǎn cảnh câu thơ "Tổng Ngọc" chỉ loại khách chơi phong lưu. Trường Khanh là tên của Tư Mã Tương Như, danh sĩ đời Hán, người đã từng gày khúc nhạc Phượng cầu kì hoàng (Chim phượng tìm chim hoàng) để quyển rũ Trác Vǎn Quân, một quả phụ xinh đẹp nồi tiếng.Ở đây, Trường Khanh cũng chỉ người ǎn chơi phong lưu. 4. Mưa Sở Mây Tần:mưa Sở - mưa ở Vu Sơn nước Sở (xem lại chủ thích về Tổng Ngọc) chỉ quan hệ thân xác.Vì Tần thường được dùng đối với Sở nên có mây Tần đối với mưa Sở chứ mây Tần không có điển riêng. 5. Nào biết có xuân là gì: ý nói không vui thú gì. 6. Gió tựa hoa kể:gió và hoa chỉ nam nữ. Hai động từ tựa, kề diễn tả sự lả lơi của khách làng chơi và kĩ nữ khi ngồi bên nhau. Câu 1 Người kể chuyện trong đoạn trích trên là ai? Câu2 ,Câu thơ *Sớm đưa Tổng Ngọc tối tìm Trường Khanh ", Nguyễn Du đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nào?

expert verifiedXác minh chuyên gia

Giải pháp

4.1(316 phiếu bầu)
avatar
Quỳnh Giangngười xuất sắc · Hướng dẫn 8 năm

Trả lời

**Câu 1: Người kể chuyện trong đoạn trích trên là ai?**<br /><br />Người kể chuyện trong đoạn trích là nhà thơ Nguyễn Du, thông qua lời kể của nhân vật Kiều. Đoạn trích thể hiện tâm trạng, suy nghĩ và cảnh ngộ của Kiều chứ không phải là lời kể trực tiếp của một nhân vật khác. Nguyễn Du sử dụng lời kể xưng "ta" gián tiếp để thể hiện tâm trạng của Kiều một cách sâu sắc.<br /><br /><br />**Câu 2: Câu thơ "Sớm đưa Tổng Ngọc tối tìm Trường Khanh", Nguyễn Du đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nào?**<br /><br />Câu thơ "Sớm đưa Tổng Ngọc tối tìm Trường Khanh" sử dụng biện pháp nghệ thuật **ẩn dụ** và **liệt kê**.<br /><br />* **Ẩn dụ:** "Tổng Ngọc" và "Trường Khanh" không phải là tên người cụ thể mà là những ẩn dụ chỉ những người đàn ông phong lưu, ăn chơi, tìm đến những người phụ nữ như Kiều để thỏa mãn dục vọng. Việc sử dụng tên của những nhân vật lịch sử nổi tiếng về sự phong lưu, đa tình làm tăng sức gợi hình, gợi cảm và làm nổi bật sự bạc bẽo, chìm nổi trong cuộc đời của Kiều.<br /><br />* **Liệt kê:** Việc liệt kê "sớm đưa Tổng Ngọc, tối tìm Trường Khanh" nhấn mạnh sự liên tục, không ngừng nghỉ của việc Kiều phải tiếp khách, phải đối mặt với những người đàn ông khác nhau, thể hiện sự bất hạnh, tủi nhục của nàng. Liệt kê cũng tạo ra nhịp điệu nhanh, gấp gáp, phản ánh sự vội vã, tàn nhẫn của cuộc sống mà Kiều đang phải trải qua.<br /><br /><br />Tóm lại, việc sử dụng ẩn dụ và liệt kê trong câu thơ này đã góp phần làm nổi bật bi kịch của Kiều, thể hiện sự tàn nhẫn, bất công của xã hội phong kiến đối với người phụ nữ.<br />